Phần tiếp theo, Mô-da biểu diễn một mình những khúc nhạc tùy hứng mà cậu ưa thích. Những âm thanh vang lên, một làn âm thanh hòa quyện nhau như một dòng suối ùa ra tưởng chừng như bất tận ...
Tiếng đàn làm khán giả có một ảo giác ma quái, làm họ phấn khích đến điên rồ, hơi thở ngừng lại, tim đập đến mức hoảng loạn ...
Đây là một nhạc sĩ, thi sĩ và không có gì so sánh được với sự hoàn mỹ khi ông tùy hứng trên dương cầm ...
Rồi Su-be đứng lên, chậm rãi cầm bản nhạc tách làm đôi, anh cầm chương III và IV mà đã hai lần bị bỏ dở. Ngập ngừng giây lát, anh tiến lại phía lò sưởi, đưa tập nhạc vào ngọn lửa ...
Có lẽ con thiên nga đáng thương cũng muốn ghé vào ngôi nhà ấm cúng và ăn một món gì đó chăng ...
Tiếng đàn đang réo rắt bỗng trầm hẳn xuống. Gió rừng thổi mạnh, mây đen kéo lại, u ám bầu trời, hồi lâu mới tan ...
Các tia nắng bị khúc xa khi chiếu qua các ô kính màu tạo nên một thứ ánh sáng khuếch tán. Âm thanh mạnh mẽ của đàn organ tràn ngập khắp nhà thờ ...
Từ lâu Trác Văn Quân đã ngưỡng mộ tài nghệ của Tư Mã Tương Như, nàng bèn núp sau mành nghe trộm, từ tiếng đàn thiết tha, đắm đuối, nàng đã lĩnh hội được tình tứ của Tư Mã Tương Như ...
Điệu nhạc du dương lớn dần cất mình lên cao, nó gào lên, bay nhanh qua các ngọn cây, như một luồng gió, vặt hết lá, thổi rạp cỏ xuống đất, quất vào mặt người những giọt nước nhỏ xíu và mát rượi ...
Đạo sĩ tiếp lấy đàn, đặt trên đầu gối, vừa mới gẩy vào dây tơ đã nghe như có gió mát thoảng đến. Khúc đàn rung lên thì cả trăm thứ chim liệng tới, đậu kín trên cây trước sân chùa ...
Or-phê đi vào cung điện của thần âm phủ Ha-đec, vừa đi vừa hát kể về lại mối tình trong sáng và tươi đẹp của chàng với Ơ-ri-đix. Nghe tiếng nhạc, thần Ha-đec trở nên trầm ngâm, buông ra tiếng thở nhẹ ...
Lần đầu tiên sau nhiều năm chiếc dương cầm ca hết giọng. Tiếng đàn tràn ngập không riêng gian lều mà cả khu vườn ...
Quốc Đĩnh thường tay đàn, miệng hát ca ngợi cảnh đẹp quê hương, ca ngợi cuộc sống lao động của dân làng, làm cho không khí xóm làng thêm vui vẻ, ấm áp ...
Đúng là duyên kì ngộ, đôi ta thật là hợp nhau. Nay bậc đế vương dạy dỗ dân ta trên dưới phải hòa hợp, có lẽ chúng ta nên ở lại nơi này. Cầm ca là nghề hai ta cùng theo đuổi đó ...
Khoác một tấm áo choàng may cực kì đẹp đẽ, A-pô-lông cầm cây đàn bước ra đĩnh đạc mà vẫn không mất đi vẻ duyên dáng, tươi tắn. Những tiếng đàn của thần bật lên thánh thót như rót vào lòng người.
Bên trong chắc hẳn người chơi đại phong cầm đang nhẹ tay lướt trên phím đàn, ông luyện thêm bản thánh ca cho ngày chủ nhật sắp tới …
Thần Păng thua cuộc mặt buồn thiu, lững thững ra về với thế giới non xanh nước biếc, đồng cỏ rừng già của mình ...
Bài ca được truyền đi nhanh như chớp, thắng lợi của nó không gì cưỡng lại nổi. Người ta hát bài ca trong các bữa tiệc, trong các rạp hát, trong câu lạc bộ và cả trong nhà thờ. Vài tháng sau, bài Mac-xây-e trở thành bài ca của quân đội, của toàn dân ...
Sở hữu và quản lý Website: Lê Anh Tuấn (Viện Khoa học Giáo dục Việt Nam - Bộ Giáo dục và Đào tạo)