Từ lâu Trác Văn Quân đã ngưỡng mộ tài nghệ của Tư Mã Tương Như, nàng bèn núp sau mành nghe trộm, từ tiếng đàn thiết tha, đắm đuối, nàng đã lĩnh hội được tình tứ của Tư Mã Tương Như ......
Đạo sĩ tiếp lấy đàn, đặt trên đầu gối, vừa mới gẩy vào dây tơ đã nghe như có gió mát thoảng đến. Khúc đàn rung lên thì cả trăm thứ chim liệng tới, đậu kín trên cây trước sân chùa ......
Or-phê đi vào cung điện của thần âm phủ Ha-đec, vừa đi vừa hát kể về lại mối tình trong sáng và tươi đẹp của chàng với Ơ-ri-đix. Nghe tiếng nhạc, thần Ha-đec trở nên trầm ngâm, buông ra tiếng thở nhẹ ......
Rồi tiếng đàn lại vút lên, nó xao động những âm thanh tươi mát, nó ca ngợi vẻ đẹp của bầu trời, của những áng mây rực rỡ. Nó ca ngợi cuộc sống, ca ngợi con người, ca ngợi tình yêu bất tử. Nó đẩy lùi bóng đêm, đẩy lùi những đau thương và phiền muộn ......
Sở hữu và quản lý Website: Lê Anh Tuấn (Viện Khoa học Giáo dục Việt Nam - Bộ Giáo dục và Đào tạo)