Phần tiếp theo, Mô-da biểu diễn một mình những khúc nhạc tùy hứng mà cậu ưa thích. Những âm thanh vang lên, một làn âm thanh hòa quyện nhau như một dòng suối ùa ra tưởng chừng như bất tận ......
Tiếng đàn làm khán giả có một ảo giác ma quái, làm họ phấn khích đến điên rồ, hơi thở ngừng lại, tim đập đến mức hoảng loạn ......
Bước men quanh hồ Hoàn Kiếm giữa thu chiều úa, tôi nhớ tháng ngày sống nơi thủ đô hồi qua ......
Or-phê đi vào cung điện của thần âm phủ Ha-đec, vừa đi vừa hát kể về lại mối tình trong sáng và tươi đẹp của chàng với Ơ-ri-đix. Nghe tiếng nhạc, thần Ha-đec trở nên trầm ngâm, buông ra tiếng thở nhẹ ......
Lần đầu tiên sau nhiều năm chiếc dương cầm ca hết giọng. Tiếng đàn tràn ngập không riêng gian lều mà cả khu vườn ......
Bài ca được truyền đi nhanh như chớp, thắng lợi của nó không gì cưỡng lại nổi. Người ta hát bài ca trong các bữa tiệc, trong các rạp hát, trong câu lạc bộ và cả trong nhà thờ. Vài tháng sau, bài Mac-xây-e trở thành bài ca của quân đội, của toàn dân ......
Và tôi chợt nhận ra rằng, nghệ thuật kì diệu biết bao, kì diệu đến mức mà khi ta yêu, gắn bó với nó thì nó ngấm vào máu thịt, lắng đọng trong tâm hồn ta, kể cả khi đã chết, ta cũng không thể xa lìa nó ......
Sở hữu và quản lý Website: Lê Anh Tuấn (Viện Khoa học Giáo dục Việt Nam - Bộ Giáo dục và Đào tạo)