Bất ngờ

Bất ngờ
Các tia nắng bị khúc xa khi chiếu qua các ô kính màu tạo nên một thứ ánh sáng khuếch tán. Âm thanh mạnh mẽ của đàn organ tràn ngập khắp nhà thờ ...

Tác giả: V. WILLIAMS

Người dịch: Mỹ Hà

Mặt Vinkler đầm đìa mồ hôi. Kiệt sức, hắn nép sát vào bức tường lạnh toát. Xa xa, tiếng còi của xe cảnh sát rú lên từng hồi.

Họ đang truy lùng hắn. Với bao nhiêu là người, xe ôtô và chó săn. Họ truy lùng hắn, Vernerr Vinkler, vừa trốn khỏi nhà tù.

Đã năm tiếng đồng hồ rồi, hắn lại được tự do. Quả thật, nói “tự do” thì đúng là phóng đại một cách trơ tráo. Hắn, một tên tù tái phạm về tội cướp nhà băng, giờ đây đã bị truy lùng, gắt gao hơn cả truy lùng một con thỏ. Gắt gao đến nỗi từ lúc trốn ra, nhiều lần hắn mơ ước được trở lại xà lim cho yên ổn.

Hắn nhớn nhác nhìn quanh. Ở đâu đó phải có một chỗ ẩn nấp chứ nhỉ. Nhưng tất cả dân chúng vùng này đều đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ nhà họ. Qua loa phóng thanh, cảnh sát đã báo trước cho họ rằng lẩn quất quanh đây, đang có một tên trốn tù.

Nhưng dù sao hắn cũng tìm được một nơi ẩn náu- đó là một nhà thờ cao lừng lững. Đúng rồi, phải ẩn náu trong nhà thờ!

Hắn kịp chạy tới cửa nhà thờ trước khi một trong những chiếc xe tuần tra của cảnh sát phát hiện ra hắn.

Hắn hít thở vài hơi rõ sâu. Phổi hắn đang không còn chịu nổi nếu phải chứa thêm không khí. Ngồi sau chấn song sắt nhà tù, ai mà tập luyện được hơi thở.

Ánh mắt hắn lướt nhanh tứ phía xem xung quanh có an toàn không, rồi hắn chạy thốc lên phía trước.

Trước khi xuất hiện xe cảnh sát, hắn đã chạy tới tấm cửa nặng ở đằng sau cây thông Noel cao to được dựng cách đó mấy ngày. Trong nháy mắt hắn đã lọt vào bên trong nhà thờ. Hắn ngửi thấy thoang thoảng mùi hương trầm. Các tia nắng bị khúc xa khi chiếu qua các ô kính màu tạo nên một thứ ánh sáng khuếch tán. Âm thanh mạnh mẽ của đàn organ tràn ngập khắp nhà thờ.

Nghĩa là người chơi đàn organ đang ở đây. Ngoài anh ta, Vinkler không trông thấy ai cả. Hắn nhón chân rón rén đi về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài. Cách bãi rộng trước nhà thờ không xa, bây giờ có mấy chiếc ôtô đang đỗ, đèn trên nóc xe nhấp nháy liên tục. Rõ ràng là các cảnh sát đang hội ý với nhau. Trong số họ, hắn nhận ra có cả thanh tra Gabler.

Vinkler cáu kỉnh nuốt miếng nước bọt. Hắn không sợ ai như sợ Gabler. Nói cho cùng trí tuệ sắc sảo của người thám tử này đã khiến hắn bị bắt và phải ngồi bóc lịch nhiều năm. Như cố tình vậy, đúng con người ấy lại đang truy lùng hắn.

Bây giờ, khi đã bị dồn vào chân tường, Vinkler sẵn sàng không dừng bước trước bất cứ việc gì. Kể cả phải bắt con tin. Trong chuyện này, người chơi đàn organ thật là thích hợp.

Vinkler rút con dao trong túi ra rồi theo cầu thang lao lên chỗ ban hát. Người chơi đàn organ nhìn hắn vẻ rất ngạc nhiên.

- Chơi tiếp đi- tên trốn tù ra lệnh, - nếu không thì đây sẽ là bản nhạc cuối cùng của anh đấy!

Những lời lẽ rõ ràng của Vinkler, cũng như ánh mắt của hắn.

- Nếu cảnh sát vào đây, anh phải nói là không nghe thấy gì và cũng không trông thấy gì hết. Hãy làm cách nào để bọn “cớm” cuốn xéo cho nhanh. Nếu không, anh sẽ cùng ta sang thế giới bên kia. Rõ chưa?

Người chơi đàn organ gật đầu và tiếp tục chơi đàn như đã được ra lệnh. Đúng lúc thanh tra Gabler bước vào nhà thờ thì Vinkler đã nấp phía sau cây đàn.

Hung thần của bọn tội phạm nhìn quanh rồi thong thả bước từng bậc lên chỗ ban hát.

Tên trốn tù nín thở. Người chơi đàn organ vẫn tiếp tục chơi, vẻ mặt tươi tỉnh. Hình như ngay sự xuất hiện của viên thanh tra cũng không làm anh ta mất bình tĩnh.

- Chào ông- Viên thanh tra chào người chơi đàn- Sao giờ này còn ngồi ở đây?

- À, để chuẩn bị cho buổi lễ Giáng sinh, tôi phải tập kĩ thêm bản Công-xéc-tô lớn của Bach. Nhạc sĩ Johann Sebastian Bach. Một tác phẩm hết sức khác thường của ông ta!

- Chúng tôi đang tìm một tên tù vượt ngục. Hắn rất nguy hiểm. Ông có thấy hắn vào đây không?

- Không. Rất tiếc! Tôi không thấy gì cả!

Viên thanh tra nhún vai, đưa mắt nhìn lướt xung quanh lần nữa rồi cất những bước chân nặng nề bỏ đi. Xuống dưới, ông ta còn ghé mắt ngó vào đằng sau bàn thờ và kho đồ thánh. Trong khi đó, người chơi đàn vẫn tiếp tục tập bản nhạc của mình. Thanh tra Gabler dừng lại một chút, dường như chưa muốn chịu thất bại, nhưng cuối cùng ông ta vẫn rời khỏi nhà thờ.

Vinkler lấy lại hơi thở. Hắn nhòm ra cửa sổ: những người cảnh sát đang đi về những chiếc ôtô. Họ lên xe và đoàn xe chạy khỏi khu vực đó.

- Này anh bạn!- Tên trốn tù reo lên- Anh vừa cứu vợ tôi khỏi bị góa bụa. Như thế là anh biết điều lắm! Rất biết điều! Tạm biệt!

Hắn chạy xuống các bậc thang. Bây giờ, không còn gì giữ hắn lại nữa. Hắn muốn biến khỏi đây thật nhanh. Hắn phải đến một nơi nào mà cảnh sát không nghĩ đến chuyện tìm hắn. Vinkler thận trọng mở cửa nhà thờ. Mặt trời trong xanh không một gợn mây và dường như ngay cả mặt trời cũng tươi cười. Khắp nơi tuyết trắng lấp lánh. Tên trốn tù có cảm giác lễ Giáng sinh đã bắt đầu.

Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng tan biến. Hắn thấy trên cổ tay chất thép lạnh cóng của chiếc còng số 8 và nghe thấy tiếng thanh tra Gabler châm biếm, rành rọt:

- Đừng có giở trò ngu ngốc, Vinkler. Cuộc chơi kết thúc rồi! Nhưng trước ngày lễ, tôi không muốn quá khe khắt với anh. Tôi sẽ quan tâm sao cho anh được giam cùng buồng với một phạm nhân sành âm nhạc. Đáng tiếc là anh chẳng hiểu gì về âm nhạc cả.

Tôi được biết anh trốn trong nhà thờ chính là qua người chơi đàn organ. Vì anh ta đâu có chơi nhạc của Bach, mà đang chơi nhạc của Verdi. Đó cũng chẳng phải bản Công-xéc-tô lớn mà là bản hợp xướng của các tù nhân trong vở Opera Nabucco. Nhưng anh đừng buồn- Ông thanh tra Gabler nói tiếp, giọng cay độc- Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ có thời gian để tìm hiểu thêm về âm nhạc ở trong tù, ít nhất là trong mười năm tới!